SAO CỨ ĐI ĐÓN HOÀI THẾ? Người kia!!!!!!!!!!!!!!!!

Buồn cười lắm luông, một câu hỏi mà không có câu trả lời như những câu hỏi khác.

Sao cứ đi đón hoài thế? Người kia!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi, một cô bé sinh viên năm thứ 2 đại học, và cũng là lúc mới chuyển đến xóm mới và bắt đầu mới. Ban đầu định chuyển ra xa hẳn trường, định đi xe đạp đi học cơ mà bố mẹ sợ xa với lại đường tối nên bảo về gần trường thôi ^_^

Thế nào mà lại kiếm được phòng ở các xóm dở hơi này. Hề không phải mọi người bị dở đâu :3
Và tôi gặp anh!

Một tên con trai hơn tôi quá 5 tuổi lận, cao hơn nài, to hơn nài :v, học khóa cao hơn nài, và giờ là cùng xóm.

Mới đến, tâm trạng cũng như những lần chuyển phòng trước, bơ vơ nài, cảm thấy chỉ có một mình nài, và ái ngại với những thứ và con người xung quanh ở môi trường mới nài.

Nhưng con người ở đó khiến tôi khó mà khép mình được, toàn những người dở hơi hè. Họ thân thiện và quan tâm khiến tôi nhanh chóng phải hòa mình với những câu chuyện và với môi trường đó. Và tên con trai ấy, hắn đã từ từ lang thang, len lỏi và gần với tôi hơn.

Xóm có mấy phòng thôi cũng không nhiều, và tôi thì ở một mình, nào thích thì nấu ăn không thì ăn lung tung cũng song bữa. Tên kia hắn ở 2 nhưng tối bạn cùng phòng mới về, hề ban đầu hắn trêu "

"Nấu cơm a ăn với!" :3 :3. 


Mình được cái thật thà cũng quý hắn nên ok hôi keke. Vậy là buổi trưa 2 đứa ăn cùng nhao, tối thì hok. Được vài hôm hắn bảo sang phòng hắn ăn cơm choa zui, 1 mềnh nấu k bõ dính soong kaka. Ban đầu cũng hơi ngại zới tên cùng phòng với hắn, sau quen bên đó toàn người vui tính thế là lang thang bên đóa suốt luông chém gió tơi bời khói lửa hề. Những ngày tôi về quê hay hắn về quê thì lại lấy đt nt um lên, ngồi phòng cười, còn bị bác chủ nhà thấy cười trêu choa ngại tóa im luông, hề

Cuộc sống cứ thế thôi :)

Sau đó, tôi đăng ký học khóa tiếng anh buổi tối, về muộn. Đang ăn cơm chung mờ, giờ đi học rầu, tính k ăn nựa cơ mà hắn lôi kéo lại ăn chung. Tối đi học tiếng anh, gần về hắn nt hỏi "sắp về chưa đang đợi cơm".
Reply nài: Sắp ùi, sao 2 ng hok ăn cơm trước đuê, đợi e chít đói hờ hờ.
New message: hề bao nhiêu phút nữa tan hở?
Reply: Sắp roài hờ
New message: Ờ vại đứng ở cổng ấy giờ ra đón
Reply: Ơ ra thặc ag, hôi đi bộ zề được rầu.
...
No message!

5' sau chuông reo tan học, phi ra ngoài cổng hề, cái lưng, thấy cầm đt gọi hề phi ra dọa cho cái cười phớ lớ :v.


Ờ cũng vài lần như thế mờ. Có lần mưa nài. Cũng đi, còn chả mang áo mưa hay ô gì chớ, ướt hết như chuộc. Và khi đó mình đã lấy dũng khí hỏi câu mà cần phải hỏi ^^

Nài? Sao cứ đi đón e thế? Nay mưa nữa nài?
Im một lúc
Hỏi lại, nài k nói ag?
Hề reply nài: Thích thế đấy hề 

Tế hôi k hỏi nữa và zề trong mưa gió và + thêm cả hạnh phúc trong đó từ phía tôi kakaka.

Cứ như thế đấy và con tim nhỏ bé đã đập loạn nhịp từ lúc nào không hay.

Đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất thời sinh viên mà tôi từng có. Tuy nhiên khoảng thời gian đó đã không được lâu như tôi nghĩ và nó cũng nhanh chóng mang tôi lại bóng tối, bóng tối của riêng mình. Đó là ngày tôi nhận được một tin nhắn từ anh...

Continue...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét